RU MÃI TÌNH NGƯỜI
Tình xa nên tình
nhớ
Tình sầu lệ ướt
mi
Hồn để gió bay đi
Vết lăn trầm cát bụi
Rồi như đá ngây ngô
Ta ru
ta ngậm ngùi
Ta rơi lệ ru người
Ta ru đời
đi nhé
Từng lời ca
dao mẹ
Ta ru em miệt mài
Ru như
tiếng thở dài
Ru tình
yêu tìm thấy
Rồi như
cánh vạc bay
Ta nghe
những tàn phai
Nghe bên đời
hiu quạnh
Không còn
ai với ai
Xin chờ những sớm mai
Biển nghìn thu ở lại
Vàng chiếc lá thu phai
Vọng lời thiên thu gọi
Ta biết đâu nguồn cội
Ơi muôn trùng biển ơi
Tôi ơi đừng tuyệt vọng
Vẫn có em bên đời
Chiều một mình qua phố
Trong nỗi đau tình cờ
Nhìn hoa vàng mấy độ
Đời buồn từng phút giây
Ta thấy gì đêm nay
Những đóa hoa vô thường
Những con mắt còn lại
Vẫn còn mãi tìm nhau
Hãy cúi xuống thật gần
Nhìn dấu chân địa đàng
Nghe những lời buồn thánh
Phúc âm buồn mênh mang
Sóng về đâu biển sáng
Để cánh chim cô đơn
Gọi nắng chiều hạ trắng
Mỏi ngóng giọt mưa hồng
Ôi tuổi đời mênh mông
Lời ngụ ngôn mùa đông
Khiến người về bỗng nhớ
Còn tuổi nào cho em
Ta tưởng rằng đã quên
Tuổi đá buồn còn đó
Nhìn những mùa thu đi
Hát bài ca thầm lặng
Hai mươi mùa nắng lạ
Ta gọi tên bốn mùa
Thương một người Diễm xưa
Thương bốn mùa thay lá
Biển nhớ lời nguyệt
ca
Sóng gọi từng ngày qua
Gọi rừng xanh xanh mãi
Gọi tình khúc Ơ bai
Nắng thủy tinh tàn phai
Một ngày như mọi ngày
Em ru đời đã mất
Ta ru tình phôi pha
Ru từng ngón xuân nồng*
Lời ru đêm bạc lòng
Như một lần thoáng có
Em đến tự nghìn xưa
Nhìn cỏ
xót xa đưa
Nghe tình
xót xa vừa
Em một đời du mục
Ta một cõi đi về
Ta về trong suối nguồn
Cố níu tay ngàn trùng
Giữa khói
trời mênh mông
Quỳnh hương còn
thơm mãi
Sáng hôm nay thức dậy
Ta lặng lẽ nơi này
Như một lời chia tay
Với rừng xưa đã khép
(QUANG NAM 4/2013)
2 nhận xét:
Thương tiếc một tài hoa âm nhạc !!
HAY !
Đăng nhận xét