Thứ Năm, 11 tháng 1, 2018

KẺ TỪ QUAN




Ngày xửa ngày xưa, có nhà thơ đã viết:

“Rằng xưa có gã từ quan
Lên non tìm động hoa vàng ngủ say”

Chả biết ông quan này chức nhớn bé, chả biết vì sao lại từ quan. Có người cho rằng ông từ quan là vì trót mê cái động con con còn gọi là cái hang hoa vàng, nhưng chả biết hoa gì, có lẽ hoa chỉ mọc ở ngoài cửa hang thôi, vì bên trong hang đâu có nắng mà hoa mọc được. Ông đã bỏ quan mà đi tìm cái hang có hoa vàng ấy.


Nhưng thực ra ông từ quan là bởi thất tình.

“Nhớ xưa em chưa theo chồng
Mùa Xuân may áo, áo hồng đào rơi
...
Thôi thì em chẳng yêu tôi
Leo lên cành bưởi khóc người rưng rưng”


Ổng phải trèo lên cây khóc thì mới phê!

Nhưng thực ra, ổng chả tìm cái động hoa vàng nào đó làm gì bởi ổng đâu cần ngủ trong cái hang tăm tối ấy mà ổng muốn ngủ dưới trăng trên đồi dạ lan mà thôi.

“Thôi thì thôi mặc mây trôi 
Ôm trăng đánh giấc bên đồi dạ lan”

Và cái ông cần tìm chính là cái cội đào để ông yên giấc ngàn năm.

“Mai ta chết dưới cội đào
Khóc ta xin nhỏ lệ vào thiên thu”

Đúng là kẻ sĩ thời xưa chết vì tình mà cũng oanh oanh liệt liệt !

Thời nay cũng có gã từ quan, nhưng không phải vì tình yêu trai gái mà vì “bất đắc chí”.

Bởi vậy ông này đâu có thèm lên non tìm hang tìm hóc, kiếm cội mai cội đào làm quái gi cho nó rách việc. Có lẽ cái ông cần tìm là mấy lời động viên an ủi cho thiệt tình thiệt nghĩa.

Bởi vậy mà báo chí đã hết lời an ủi ông. Họ ví von ông là “đấng trượng phu”, là “bậc quân tử”... chỉ thiếu cái “hảo hán” nữa là đủ cơm bò 3 trong 1 !

Đọc tới đây chắc bạn đã biết ông quan thời nay ấy là ai rồi. Vâng, đó chính là ông Đoàn Ngọc Hải, phó chủ tịch UBND quận 1 thành phố Hồ Chí Minh tức Sài gòn hoặc Sài thành theo thời thượng.

Sau 9 tháng chiến đấu anh dũng để giành lại vỉa hè cho người đi bộ, ông đã chánh thức tuyên bố bó tay đầu hàng, nhưng không phải đầu hàng mấy bà buôn thúng bán mẹt, không phải những kẻ thu lợi bất chính từ vỉa hè mà là ông đầu hàng chính ông, ông không thể thực hiện lời hứa với dân nên ông phải từ chức.
Cố nhiên không ai không hiểu rằng ông thất bại cay đắng là vì đâu.

Người ta nói ông không tôn trọng pháp luật,
Người ta cho rằng lề đường không phải chỉ dành riêng cho người đi bộ.
Người ta nói ông “đập bỏ, phá hủy”...
Người ta gọi ông là “người hùng cô độc” !!!
Người ta nói cứ y như rằng việc lấn chiếm vỉa hè chỉ mới phát sinh thời gian gần đây thôi.

Đó là phán xét của những bậc trí giả khi nói về thất bại của ông Đoàn Ngọc Hải.

Người ta cố tình quên rằng trước đây ông Đoàn Ngọc Hải đã từng giải thích về việc tháo dỡ những vật xâm lấn vỉa hè là theo đúng luật pháp. Đó là luật Giao thông đường bộ 2009.

Điều 36.1 của luật này qui định  “Lòng đường và hè phố chỉ được sử dụng cho mục đích giao thông”.

Luật đã qui định rõ như vậy, các vị trí giả lấy tư cách gì mà đứng trên pháp luật khi cho rằng lề đường có thể sử dụng ngoài mục đích giao thông? Các vị đã sửa luật rồi chăng ?? Hay là các vị chê luật nội nên xài luật ngoại cho sang ???

Ông Hải đã xử lý những trường hợp sử dụng hè phố không phải vì mục đích giao thông thì rõ ràng không hề sai.

Nếu ông Hải sai thì ông đã bị cơ quan pháp luật xử ông lâu rồi đâu phải đợi ông từ chức, mà nếu ông sai pháp luật thì sao các vị trí giả to bự lúc bấy giờ  lại không lên tiếng yêu cầu cơ quan pháp luật xử ngay ông Hải để ông không còn năng lực, quyền hạn “đập bỏ, phá hủy” gây hại dân hại nước??

Nhưng có lẽ cái cay đắng hàng đầu mà ông Hải ôm lòng chịu đựng là có kẻ hình như đồng chí đã nói ông là “hồng vệ binh” – một bè lũ phản động tàn bạo do Mao Trạch Đông đẻ ra để hãm hại, tàn sát những người Mao nghi ngờ có tư tưởng chống đối vào thời gian năm 1966 – 1968 ở bên Tàu. Những nhân vật tên tuổi bị hãm hại thời ấy là Chủ tịch nước Lưu Thiếu Kỳ, Nguyên soái Bành Đức Hoài, Phó thủ tướng Đặng Tiểu Bình...

Điều làm thiên hạ cảm thấy buồn cười là nếu ông Hải là “hồng vệ binh” thì ai là Mao chủ xị, và những ai là Lưu, Bành, Đặng ???
(CUANH)